[Ngắn] Con thích chúng ta sống cùng nhau

Con thích chúng ta sống cùng nhau

Tác giả: Tôn Hồng Nham

Convert và edit: Thiên Nhai

Lúc con trai 7 tuổi, có một lần trên đường về nhà, bỗng nhiên thằng bé vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Trong lớp con có một bạn học cha mẹ ly hôn.”

Tôi không tập trung “Oh” một tiếng.

Con kỳ quái hỏi tôi: “Mẹ, tại sao mẹ không nói ‘thật đáng thương’!”

Tôi lúc đó đang chú ý nhìn quanh các quầy hàng bán hoa quả, suy nghĩ mua quýt quầy nào, liền thuận miệng nói: “Thật đáng thương!”

Con trai còn nói: “Đứa bé ở trên lầu nhà chúng ta, chính là đứa bé suốt ngày chạy trong nhà, ba mẹ nó cũng ly hôn.”

Tôi tiếp tục nói: “Thật đáng thương!” Sau đó bắt đầu chọn lựa quýt.

Sau khi mua xong, tôi thuận tay đưa cho con một trái. Con cũng không cầm.

Lại đi vài bước, con đột nhiên giống như được cổ vũ có thêm dũng khí dè dặt cẩn trọng hỏi tôi: “Mẹ, mẹ sẽ cùng ba ba ly hôn sao?”

Tôi kiên quyết lắc đầu nói: “Sẽ không. Con yên tâm!”

Nhưng là, con trai vẫn lo lắng. Tiếp tục truy hỏi: “Nếu? Nếu xa nhau, mẹ sẽ bỏ con sao?”

Nhìn vẻ mặt con thật sự nghiêm túc, tôi không tiếp tục trả lời cho có lệ nữa, liền hỏi: “Con thì sao? Con mong muốn ở với ai?”

Con gắt gao lôi kéo tay tôi, nói: “Con đương nhiên muốn ở cùng mẹ!”

Tôi ôm bả vai nhỏ bé yếu ớt của con, kiên quyết gật gật đầu nói: “Con trai, mẹ cũng tuyệt đối không bỏ con! Mẹ cũng không thể giao con cho một người mẹ kế.”

Con yên tâm mà nở nụ cười, chủ động muốn ăn một trái quýt.

Chỉ ăn một nửa trái, con bỗng nhiên giống như mới nhớ tới một việc đại sự nên tiếp tục hỏi: “Mẹ, con ở cùng với mẹ, có thể dẫn thêm một người không?”

Tôi rất buồn cười. Tiểu gia hỏa này, làm sao chuyện giả hoá thật? Vì thế tôi nói: “Được rồi, cho phép con dẫn một người. Con muốn dẫn ai?”

Con nói: “Con thích bà nội. Con nghĩ muốn dẫn bà nội theo.”

Tôi làm bộ như nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Được rồi, cho phép con dẫn bà nội.”

Con vui vẻ cười một chút, bỗng nhiên lại nói: “Ông nội cũng dẫn theo nha mẹ! Ông nội không biết nấu ăn,  phải đi theo bà nội.”

Tôi giả bộ suy tư, con ở một bên không buông tay năn nỉ tôi, tôi rốt cục trịnh trọng gật đầu nói: “Được rồi! Ông nội cùng bà nội đều dẫn theo.”

Con phi thường vui vẻ. Thống khoái mà ăn phần quýt còn lại. Khi gần đến nhà, con đột nhiên nói: “Mẹ, con còn muốn dẫn một người nữa.”

“Lần này không thể dẫn thêm ai nữa.” Tô nghĩ không ra con còn có thể dẫn ai, liền cự tuyệt ý nghĩ của con.

“Mẹ, van cầu mẹ dẫn thêm một người đi mà!” Con sốt ruột nói.

“Được rồi! Con còn muốn dẫn ai?” Tôi có chút không kiên nhẫn hỏi.

“Dẫn theo ba ba đi! Ba một mình rất đáng thương nha!” Con rốt cục nói.

“Ha ha ha!” Tôi nhịn không được vui vẻ cười ha hả! Hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người chung quanh.

“Dẫn ba con theo, như thế sao có thể gọi là li hôn?!” Ta cơ hồ cười đến thở hổn hển.

Con lại không cười, cũng không để ý tới vấn đề tôi hỏi, con còn đang cầu tôi dẫn theo ba nó.

Tôi vừa cười vừa nói: “Được rồi được rồi! Dẫn theo ông nội bà nội của con, dẫn theo ba con, chúng ta sống cùng nhau

Lần này con trai hoàn toàn yên tâm, nói: “Mẹ, con thích chúng ta sống cùng nhau.”

[Ngắn] Thấu hiểu hôn nhân


Thấu hiểu hôn nhân

Tác giả: Bất Tường

Convert và edit : Thiên Nhai

Tôi là người dễ bị kích thích, sau khi kết hôn, có rất nhiều việc vụn vặt, tôi theo thói quen thường cùng anh so đo một ít tiền, tranh cãi không ngừng.

Một buổi chiều, tan tầm về nhà. Tôi gọi điện thoại cho anh, muốn anh trên đường đi làm về mua cho mình vài cái bánh bao. Anh nói: “Không thành vấn đề”.

Thời gian trôi qua, trời ngày càng tối, tôi đã đem cháo cùng đồ ăn để lên bàn, nhưng là anh vẫn chưa trở về.

Tôi có chút lo lắng, lại có chút tức giận.

Rốt cục nghe được tiếng cửa phòng mở ra. Anh đã về nhưng hai tay lại trống trơn.

“Bánh bao đâu?” Lửa giận trong người tôi bốc lên.

“Không mua.” Sắc mặt của anh tự nhiên lại thật bình tĩnh.

“Vậy bữa cơm tối nay phải làm sao? Vì sao đem những lời em nói từ tai này bay sang tai kia?” Tôi uất ức hét lớn.

Anh không nói gì. Đợi đến khi tôi phát tác xong, anh mới đi đến bên cạnh tôi, cẩn thận xắn ống tay áo lên ——trên cánh tay anh quấn rất nhiều băng gạc!

Tôi giật mình nhìn anh.

“Trên đường tan tầm về, anh bị một người đi xe máy đụng vào nên bị thương. Người kia chạy mất, anh phải đến bệnh viện băng bó. Tất cả tiền trong túi đều lấy ra trả tiền thuốc men, nên không còn tiền mua bánh bao cho em.” Anh giải thích đâu vào đấy.

Tôi nâng cánh tay anh lên, nhớ tới vừa rồi bản thân cư xử thái quá nên rất áy náy, thật lâu không nói thành lời.

“Rất đau phải không?” Tôi rốt cục hỏi.

Hắn lắc đầu: “Anh thấy mình rất may mắn.”

“May mắn?”

“Đúng vậy, anh cảm thấy may mắn vì đụng vào mình là một chiếc xe máy, mà không phải là một chiếc xe tải. Bằng không, ngay cả cơ hội nghe em mắng anh cũng không có.”

Nước mắt cứ thế mà lăn dài, trong nháy mắt, bỗng nhiên tôi hiểu ra một điều: Hiểu lầm đôi khi phải trả giá rất đắt, đắt đến nỗi chúng ta có dùng cả đời cũng trả không hết.

Ps: 馒头 là bánh mì hay bánh bao vậy mọi người, trên QT là bánh bao mà GG thì bánh mì…???